Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

Tửu điếm Phỏng vấn

Ghi chép phỏng vấn của Bánh bơ ~


51 Tô Du Bính: Xin hỏi ngài là công hay thụ?

Thạch Phi Hiệp: ... ngươi sao không suy nghĩ trước khi quyết định hỏi?

Tô Du Bính cười ngu.

Isfer nhìn Thạch Phi Hiệp: không hài lòng?

Thạch Phi Hiệp ánh mắt lóe sáng: có thể sửa sao?

Isfer: ta có thể làm đến khi ngươi hài lòng mới thôi.

Thạch Phi Hiệp:... ta hài lòng rồi.

Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

[View] U linh tửu điếm

U linh tửu điếm

Tác giả: Tô Du Bính



Bạn là fan của Bánh Bơ? :">

Bạn có đọc Hủ mộc, Bại nhứ, hay Tống nghệ, Võng du?

Bạn có thắc mắc tại sao tôi hỏi như vậy?

... Vì mình không biết cách mào đầu nào khá khẩm hơn cả TT___TT

OK, quên mấy câu hỏi vớ vẩn trên kia đi, có không gì thì cũng đâu có sao, vì tôi đang viết giới thiệu về U linh tửu điếm kia mà! Mối liên hệ duy nhất về các tác phẩm trên kia là, U linh hệ liệt chả liên quan đến tác phẩm nào hết.

Có thể nói, khi đọc U linh tửu điếm, tôi cảm nhận được một cách nhìn khác hẳn về tác phẩm của Tô Du Bính. Nếu như từ Hủ mộc, Bại nhứ bước sang Tống nghệ, Võng du, chỉ là sự khác biệt về bối cảnh, về nhân vật, từ cổ trang sang hiện đại đô thị; thì trong U linh tửu điếm này, cách xây dựng câu chuyện và cảm xúc đã tiến lên một bước cao hơn.

Vẫn là giọng văn hóm hỉnh mà lạnh nhạt thể hiện thành công qua đối thoại của nhân vật, vẫn là những con người mang theo một phần đáng yêu của trẻ nhỏ. Khác là, mức độ hài hước giảm đi, thay vào đó, là một câu chuyện được xây dựng nghiêm túc thật sự, và đây là tác phẩm đầu tiên trong số những tác phẩm mà tôi đọc do cùng tác giả này viết, có thể nhận xét là có độ kịch tính, tức là, có hồi hộp, có lo lắng, có xúc động chứ không chỉ đơn thuần là nụ cười nhẹ nhàng.

Bá láp thế đủ rồi, giờ vào truyện chính chứ :"D

Con thuyền Noah, trạm trung chuyển giữa các thế giới...

Mà con thuyền Noah, còn là một tửu điếm...

Thạch Phi Hiệp kiến nghị "Các ngươi có hay không nghĩ qua, lần sau viết thông báo tuyển dụng không nên dùng hai chữ tửu điếm, gọi thẳng là nhà khách đi?"

Isfel nói " Như vậy ngươi sẽ nhận lời sao?"

"Không." đánh chết cũng không.

Isfel nói "Cho nên ta không nghĩ tới."

(Trích chương 4)

Giới thiêu nhân sự tổng quát - by Đầu Đá:

Thấu minh nhân, Hughes - quản lý phòng khách. Bởi vì người này có thể quỷ không biết thần không hay đi vào quét dọn phòng khách, không ảnh hưởng đến khách.

Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: cho nên lúc khách nhân ở trong phòng, tùy thời đều có thể có một nam nhân vô hình bước vào, sau đó trần truồng đi tới đi lui.

Titan, Asha Crito - nhân viên bảo an. Bởi vì hắn tiếng lớn, hình thể lớn, có sức uy hiếp lớn.

Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: điểm này hắn rất tán thành, mở hắc điếm cần nhất là loại hình này.

Quỷ hút máu, Gin - Bartender kiêm bồi bàn.

Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: sau này ngoại trừ nước lọc, hắn từ chối uống bất kỳ thứ chất lỏng nào.

Tinh linh, Dea - quản lý tiêu thụ.

Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: diện mạo của người này quả thực nam nữ đều ăn.

Người lùn, Raton - quản lý công trình.

Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: khó trách trong tiểu thuyết huyền huyễn đều nói ải nhân sở trường là chế tạo vũ khí và công sự, quả nhiên đều có nguyên nhân.

Người sói, Antonio - đầu bếp chính.

Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: đặc sản tửu điếm nhất định là thịt nướng, thịt hun khói, thịt ba chỉ...

Đọa thiên sứ, Isfel - giám đốc.

Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: có cánh, bay cao, giữ chức cao.

Nhân loại, Thạch Phi Hiệp - quản lý tiền sảnh.

Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: không dám cảm tưởng.

(Trích chương 4)

Sau đây là giới thiệu chi tiết - by Kij già:

Chàng trai trẻ (hai mấy chả nhớ) sau khi cãi nhau với ông chủ, tự động nghỉ việc, tình cờ nhặt được một tờ tuyển dụng (hoặc nói là bị tờ tuyển dụng đập vào mặt) quyết định đến tìm việc ở tửu điếm Noah. Quá trình tuyển dụng của anh chàng kết thúc chóng vánh ngay sau khi bước chân vào cửa quán và không thể bước ra. Vậy nên, dù muốn hay không, Thạch Phi hiệp chính thức trở thành đại diện của nhân loại trong Con thuyền Noah, thời hạn 1 năm.

Mặc dù vậy, người đại diện này -

Tham lam -

Thạch Phi Hiệp mí mắt run lên [Thông thường chúc mừng chuyện này, hẳn là nên vừa đưa tiền lì xì vừa nói.]

Metatron nói [Ngươi muốn bao nhiêu?]

Thạch Phi Hiệp xua xua tay [Không cần nhiều. Mấy tấn tiền vàng là được.]

Metatron [.....]

Thạch Phi Hiệp dè dặt hỏi [Ta nói quá ít?]

(Trích Hạnh phúc sinh hoạt 1)

R*m tặc -

Cửa phòng tắm không đóng, tiếng nước ào ào xối xuống đất truyền tới tai.

Não bộ của hắn dường như vượt qua bức tường ngăn cảnh, phác thảo nên hình dáng xích lõa tắm rửa của Isfel.

Không được không được không được... hắn là một nam nhân bình thường, làm sao có thể hứng thú với thân thể xích lõa của một nam nhân khác? Cho dù người đó là đọa thiên sứ, có sáu khối cơ bụng, xinh đẹp không thể tả, sức mạnh cường đại đến không thể... cũng không được!

(Trích chương 44)

Sáu khối cơ bụng a, chúng đã từng cách hắn gần như thế, đáng buồn thay hắn thế nhưng chỉ lo ôm vai...

Thạch Phi Hiệp thầm nắm chặt tay. Nếu còn có lần sau, nhất định phải sờ chết thôi!

(Trích Hạnh phúc sinh hoạt 1)

...

[Hi hi] theo tiếng cười, một tinh linh xinh đẹp dáng người thướt tha xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Thế nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là... ngực cao dựng thẳng lên kìa!

Hắn bật ngồi dậy, nước dãi nhỏ tí tách nhìn chăm chăm vào ngực.

...

Nữ tinh linh lặng lẽ đưa sang cái bát hắn vừa ăn hết [Ngươi chảy máu mũi.]

Dea lần thứ hai đến thăm Thạch Phi Hiệp, hắn đang hấp hối trên giường.

[Ngươi làm sao vậy?] Dea nghi hoặc địa nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, hắn rõ ràng sử dụng qua thuật trị liệu, mệt nhọc cùng ngoại thương đều đã phục hồi như cũ, thế nào mới một lúc không gặp, hắn hình như lại chạy một vòng trong Mê thất sâm lâm.

...

Dea rốt cuộc nhìn không được hỏi nữ tinh linh [Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?]

[Chảy máu mũi.]

[......]

Thạch Phi Hiệp đập giường nói [Ngươi sao không nói hắn biết ta chảy bao nhiêu máu?]

Dea nhìn về phía nữ tinh linh.

[Một bát.]

....

Dea không dám tin tưởng [Đều là máu mũi?]

Nữ tinh linh nói [Còn có miệng.]

Dea không nói gì, vậy phải gọi là thổ huyết đi.

Nữ tinh linh nói [Bất quá ở đó là chảy nước miếng.]

(Trích chương 40)

Vô sỉ -

Gin giơ ngón cái cho hành động cẩn thận của hắn. Khó trách mặc dù nhân loại năng lực thấp, đối với cửu giới cũng không có ý nghĩa gì, thế nhưng thần vẫn quyết ý cho bọn họ trở thành một phần tử trên Con thuyền Noah. Hắn trước đây không rõ, hiện tại đã minh bạch. Bởi vì nhân loại còn có phần tử như Thạch Phi Hiệp vừa giảo hoạt lại vừa vô sỉ.

(Trích chương 21)

[Đã không có việc gì rồi.] phía sau vang lên lời an ủi nhè nhẹ.

Thạch Phi Hiệp xoay người lại, nhảy bổ vào trong lòng hắn, khóc lóc thảm thiết [Làm ta sợ muốn chết.]

Thân thể bị hắn ôm có hơi cứng ngắc.

...

Thật lâu thật lâu sau.

[Không có việc gì rồi.] Lời dỗ dàng lần thứ hai vang lên.

[Thế nhưng ta sợ a.]

[... đó là chuyện nửa tiếng đồng hồ trước.]

Thạch Phi Hiệp vùi đầu vào ngực người kia quyết không rời [Thế nhưng ta chân nhuyễn.] thời khắc yêu thương thắm thiết chiếm tiện nghi như thế này, ai không lợi dụng là đứa ngốc.

[......]

[Hơn nữa, đã có một con cá lọt lưới, làm sao dám chắc không có con thứ hai.] Thạch Phi Hiệp rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng, dùng thanh âm thống khổ không gì sánh được nói [Ta là yếu đuối lắm nga.]

[.....]

Đêm hôm đó, đọa thiên sứ bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng con bạch tuộc mặt dày mày dạn bám riết trên người mình, cùng về phòng của hắn rồi lăn ra đất nghỉ.

(Trích chương 62)

Chó chê mèo lắm lông -

Thạch Phi Hiệp mở lòng bàn tay, nhìn bình bột tiêu, cảm khái nói [Kỳ thực, ngươi ở Con thuyền Noah thật quá lãng phí.]

Gin hất hất mấy lọn tóc vàng rực trên trán, vô cùng khiêm tốn cười hỏi [Ngươi cũng nghĩ vậy?]

Thạch Phi Hiệp vỗ vỗ đùi căm giận nói [Ngươi thế nào không vào kỹ viện làm tú bà đi?]

(Trích chương 48)

Ngược lại, một đọa thiên sứ với tội danh - lạnh lùng

Con mắt xanh lam của Gin lóe lên xao động [Sau đó, Isfel bị thần chất vấn. Thần chất vấn hắn vì sao lạnh lùng nhìn đồng bạn tử vong mà không ra tay cứu giúp. Ngươi biết hắn trả lời ra sao?]

Thạch Phi Hiệp dùng phương thức quen thuộc của Isfel đáp lại [Bởi vì thiên sứ kia không mang tiền?]

[...]

[Ngươi cứ nói thẳng ra đi.]

[Hắn nói, ta không biết.]

(Trích chương 46)

Thiên thời địa lợi nhân hòa, Phi Hiệp bắt tay với hủ nam chân chính Gin, người lùn ngốc nghếch Raton, người trong suốt Hughes, thực hiện công cuộc... quậy tanh bành cái tửu điếm.

Ngoài ra, cũng có những giây phút trục trặc kỹ thuật trong nội bộ...

[Vậy ngươi sợ cái gì?]

Trên mặt Gin xuất hiện một vệt đỏ ứng rất khả nghi [Chỉ là cao quý như ta, thỉnh thoảng cũng sẽ nói ra lời nói dối không tai hại lắm.]

[Ví dụ như?]

Gin ủ rũ nói [Ta nói cho Hughes, ta đây trước khi gặp hắn, vẫn là xử nam.]

...

(Trích chương 10)

Hắn mạnh đứng lên, vọt tới trước sân khấu, hét lớn [Isfel... tòng ta đi!] hét xong, tâm tình nhất thời sảng khoái. Hắn xoay người trở về, mới đi được hai bước, toàn thân đột nhiên cứng đờ.

Ngay tại đại môn sân khấu, Isfer đang nhìn hắn, diện vô biểu tình.

(Trích chương 50)

Kết quả, sau hàng tá quấy rối phá phách phiêu lưu mạo hiểm, HE là tất yếu...

Còn lại là, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Kết thúc chính văn, hai bạn một lớn một nhỏ (mà trong truyện cũng đã nói, trâu già gặm cỏ non) gặp nhau tại hồ bơi và làm chuyện mà hủ nữ nào cũng muốn thấy họ làm.

Tiếp đó là ba phiên ngoại, chia thành mấy chục chương, kể về sinh hoạt sau đó, trận phá phách của đám bát nháo đến tận nhân gian, bao gồm cả Isfel. Vầng, sớm biết anh đã đọa, nhưng để thể hiện chân chính ý nghĩa của câu 'gần mực thì bia', sự 'đọa' của anh càng lúc càng có dấu hiệu không phanh, bao gồm cả bạo lực, độc chiếm, đố kỵ, và sến súa =)) cụ thể qua trận kéo băng đến nhân gian đánh ghen của anh, lịch sử của Con thuyển Noah xứng đáng được lật sang trang mới ~

Muốn biết chi tiết cụ thể, mời xem - U linh Tửu điếm: download.

Link raw + QT được cung cấp bởi Tử linh sứ.

Bản chỉnh sửa tên họ do Kij già tự tung tự tác.

Khuyến cáo: nên đọc trước Boss, vì Boss là câu chuyện nói về boss cuối nhắc đến trong Tửu điếm.

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Hủ mộc sung đống lương_ Thế giới vô địch =)


Hủ mộc sung đống lương


Tác giả: Tô Du Bính
Thể loại: đam mỹ, giang hồ, võ hiệp, hài
Tình trạng bản gốc: hoàn (90 chương)
Tình trạng edit: đang tiến hành
Link edit: Tử Linh Sứ

...

Huy Hoàng môn - thành viên sáng lập: Kỷ Huy Hoàng, kiêm môn chủ đời trước, hiện đã đi bán muối.

Môn chủ đương nhiệm: Kỷ Vô địch, con trai Huy Hoàng, làm môn chủ cho ... vui.

...
“Kỳ thực, ta vốn nên là một kẻ ăn chơi trác táng. Mỗi ngày xem thanh lâu là nhà, lấy việc đùa giỡn con trai nhà lành làm ham mê, không việc gì thì đấu đấu điểu, có việc thì chọi gà, suốt ngày ở ngoài đường rong chơi, tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu, ăn chơi đàng điếm, ngập trong xa hoa trụy lạc, hoang đường sinh hoạt không tri kỉ ngày này sang ngày khác.”
~~~
“Thế nhưng A Tả, ta chỉ thích nam nhân.” Kỷ Vô Địch bi thương nói, “Ta nói rồi ta là một đoạn tụ a!”

...

Tả hộ pháp bất lực, Hữu hộ pháp tuyệt vọng.

Thượng, Chung, Hạ cúi đầu câm nín.

Có ai hiểu là, áp lực con ông cháu cha nó nặng tới mức nào không? =))

Có lẽ, người duy nhất cần y, chỉ có đại ma đầu Viên Ngạo Sách - ma giáo Ám tôn, đồng thời là tù nhân Thập ác lao của Huy Hoàng môn, muốn bỏ đi tịch mịch của mình.

...
Viên Ngạo Sách nghĩ chính mình nén giận ở chỗ này cùng y nói chuyện bản thân đã là một thiên đại sai lầm. Mà hiện tại, hắn sẽ đem toàn bộ sai lầm này sửa chữa. Vì vậy hắn quay đầu, nhấc chân, bỏ đi. . .

“Bất quá cũng không phải vĩnh viễn nga. Lấy thân báo đáp năm năm thì sao?” Thanh âm của Kỷ Vô Địch ở sau truyền đến.

Viên Ngạo Sách bắt đầu ý thức được mình đi quá chậm.

“Năm năm dài quá hả? Vậy hai năm, hai năm thế nào? Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngược đãi ngươi, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi, cho ngươi cật, cho ngươi uống, còn cho ngươi y phục đẹp để mặc nữa.” Kỷ Vô Địch không ngừng dụ dỗ nói.

Viên Ngạo Sách hối hận mình trước khi đi, không có lấy gì đó nhét vào miệng của y.

“Ta còn có thể đem ngươi phóng xuất nga!” Kỷ Vô Địch mới nói xong, cảm giác trên mặt một trận gió phất quá, Viên Ngạo Sách đã đứng ở trước mặt.

“Ngươi vừa nói cái gì?”

“Ngươi lấy thân báo đáp cho ta hai năm, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi, cho ăn cho uống cho mặc.”

“Sau.”

Kỷ Vô Địch ngoan ngoãn trả lời: “Ta còn có thể đem ngươi phóng xuất.”

...

Một dàn diễn viên, từ trên xuống dưới, trước ra sau, cả kẻ đứng bên cạnh, chưa có ai chưa khí tuyệt vì y.

Bởi vậy mới nói, cho dù võ không thông, văn không giỏi, tài lẻ dưới mức trung bình, Môn chủ Huy Hoàng môn vẫn là vô địch =))

Diễn biến câu chuyện đi với tiết tấu vừa phải, độ dài mỗi chương không dài không ngắn, tình cảm tiến triển cũng hợp lý. Chỉ có điều cảm thấy hơi bất công thay cho bạn Viên Ngạo Sách, vì vừa được thả ra là phải ký khế ước hai năm. Trên nền câu chuyện hài hước này thì đây có lẽ là nhân vật đáng yêu nhất (theo ý kiến chủ quan) - là đại ma đầu, lạnh lùng cao ngạo, lại thông minh lại nhạy bén, ít nói, hơi kén ăn, vị giác có chút kỳ quái - căn bản là, lúc làm đại ma đầu bạn mới có 16 tuổi và bạn bại dưới tay Kỷ Huy Hoàng rồi bị nhốt luôn tám năm trời, và bạn mang vẻ ngoài lạnh lùng trầm tính, còn bên trong bạn háo hức rạo rực khi nghe nhắc tới chữ thanh lâu =)) (rốt cuộc thì bạn không đi được, cho nên mới nói bạn bị bất công, vì bạn đã biết mùi đời đâu chứ).

...

Cổ phong, giang hồ ân oán, hài kịch, và HE - điều ấn tượng duy nhất chỉ là cách tư duy và đối đáp của nhân vật, cũng chính là mấu chốt làm nên cái hài đặc sắc này. Với một đang bức bối bế tắc như mình, thế là quá đủ ^^"

Mình vô tình nhìn thấy câu chuyện này vào sáng hôm qua, và đã không thể kiềm chế được mà đọc nó một lèo hai mươi mấy chương, để rồi tiếp tục ngóng chờ sáu mươi mấy chương còn lại, chà :"D

Dù sao, tự biết khả năng cmt của mình chỉ đáng đi spam là hết mức, thôi thì viết mấy dòng giới thiệu cho thỏa cơn bấn vậy ~

Btw, thấy kịch truyền thanh của nó mà tìm không ra kịch bản =__="

Tu la đạo – Giữa sống và chết



Nhận xét của bản thân người dịch http:Link

Lượm lặt trên net: Link

Bản thân đến với câu chuyện này là một sự tình cờ, hoặc tất cả những gì tôi đọc đều tình cờ cả. Lúc đó chưa biết cô nàng tác giả này nổi thế nào, cũng chưa biết tác phẩm này hay ra sao (aka chỉ biết quyển truyện này nằm trong một đống giảm giá 50% =)).

Về những lời bình dành cho tác phẩm, đúng là không có ý kiến gì để thêm vào với các vị cao nhân cả. Đại để, đã khen thì khen tới bến, chung quy lại thì có những ý như sau: văn hay, hành văn mượt mà, tình tiết bất ngờ kịch tính, nhân vật độc đáo… hạy bạn cứ hình dung là thời bây giờ khi mua bất kỳ cuốn sách quyển truyện nào cũng thấy mấy lời khen từ nhiều người khác nhau in ở mặt sau nó đi.

Theo ý kiến riêng của tôi thì nội dung tình tiết đúng là không có gì để phàn nàn, tổng thể câu chuyện cũng xứng với lời khen, vậy đi. Giả như có ai chấm điểm cho nó 9/10, tôi cũng không phản đối. Thế nhưng, chủ đề bài review này nằm ở cái 1/10 còn lại. Điều duy nhất khiến tôi không hài lòng, nhưng trong trường hợp đối với khẩu vị cá nhân chủ quan tuyệt đối thì nó quan trọng nhất, chính là tư tưởng của truyện.

Đây là cái tư tưởng gì?

Mười hai người xông vào giết nhau theo sự sắp xếp của một người – gọi là boss – cuối cùng cả boss và mười một người kia đều chết, người duy nhất còn sống lại cảm thấy thứ tự do có được thật vô nghĩa?!!!

Chính vì vậy, tôi cũng từng lang thang trên net để tìm hiểu về tác phẩm này (không thì lấy đâu ra hai cái link trên đầu kia?). Vì vậy, à, giải thích là ca ngợi những điều tốt đẹp trong nhân cách con người, đức hy sinh quý báu vờ vờ và vờ vờ khi đối mặt với sống chết, rồi là ca ngợi tình yêu đôi lứa, rồi thì vờ vờ và vờ vờ. Nhưng mà tôi thì cố chấp lắm, chuyện nhân vật chết gần sạch vẫn là điều không thể thay đổi.

Ngay khi tôi nói, đây là khẩu vị cá nhân chủ quan tuyệt đối, tức là đã biết chuyện chết chóc này không ảnh hưởng nhiều đối với tư tưởng một số người thời bây giờ. Cũng đúng, đối với tác giả cũng vậy thôi, cô ấy thích sự hy sinh, thích hành hạ nhân vật bằng những kiểu chết rất man rợ, và văn phong của cô ấy độc đáo. Bởi vì thế giới văn chương cũng phong phú như con người trong xã hội, nên những tư tưởng như vậy cũng chỉ có thể coi như một mảng màu riêng biệt, đời có sáng thì phải có tối, chẳng ai suốt ngày ôm cái cục màu hồng mỉm cười hạnh phúc.

Thế nhưng, sống và chết, với tôi chúng lại là những khái niệm rất to lớn. Tôi không ủng hộ cách suy nghĩ hy sinh hay xả thân vì lý tưởng, cũng không ủng hộ cái kiểu trung thần chết vì nghĩa của thời phong kiến, càng không ủng hộ cái tư tưởng chết sớm của giới trẻ. Một mạng người là một mạng người.

Lúc nhỏ, tôi từng rất thích “Tiếng gọi nơi hoang dã”, vì màu sắc chủ đạo của nó là ‘đấu tranh sinh tồn’, hơn nữa, cuối truyện có thêm phần phụ là ‘Khát vọng sống’. Đó là cuốn sách đầu tiên mà tôi trân trọng. Nhắc đến khát vọng sống, lại nhớ đến mấy khi xem những chương trình không nhớ tên, thấy có người bị gấu đánh, sau lại tự mình đắp lại miếng thịt tróc ra trên đùi (đã lộ cả xương), tự lấy áo buộc lại, lại cắn răng lết xuống núi cầu cứu; lại có những người bị cá mập dí theo mà vẫn cố bơi vào bờ để sống sót. Như vậy không đáng trân trọng sao?

Thế nhưng một cô gái trẻ bây giờ, lại có thể xây dựng một cốt truyện với cái kết thúc chết sạch sẽ. Với tôi điều đó rất phản cảm.

À, chuyện cô ấy kiêu ngạo, khỏi coi nhận xét cũng biết. Này nói riêng thôi ^^, chỉ xem cái chi tiết lấy bút danh là tên nhân vật boss chính trong truyện cũng đủ hiểu rồi, hơn nữa boss của các bạn ấy là thiên tài khó kiếm nha, tất cả các chiêu đều giỏi hơn đệ tử cả chục lần nha, võ công chỉ học có mấy năm mà đánh bại cả lão tiền bối nào nào đó nha, hội họa cũng chỉ học mấy năm mà lên đứng đầu nha. Thiên tài đó nha, tội ghê, thiên tài vậy mà người thân lại chết hết, số phận bi thảm quá đi à! Còn bi thảm hơn ở chỗ đánh gãy cột sống cắt họng phế tay chân võ công của người yêu nha, bi thảm ghê vậy đó ~

Với người đọc như tôi, bi thảm hơn nữa là tư tưởng người trẻ tuổi bây giờ, viết ra cái gì cũng hoàn mỹ quá! Mười ba nhân vật đều là những mỹ nhân tuyệt thế, rồi chết cái oạch! Thiệt chả biết chân chọng cái đẹp gì cả…

Sống, là một khát vọng rất cao quý, không ai có quyền chê bai anh hèn hạ, chỉ vì anh muốn sống! Khát vọng sống, đó là khát vọng rất nguyên thủy của con người, vì vậy, xin đừng chối bỏ nó…

Lãng đãng giang hồ chi dược sư – Chàng lang băm nhiễu sự!



Khi nhìn vào tựa đề, có nhiều người cũng đọc nó là ‘Dược sư lang thang giang hồ’, mà theo sở thích cá nhân, tôi cứ giữ nguyên trong đầu mình cái tên ‘Lãng đãng giang hồ’. Cảm giác khi thấy câu chuyện này, tựa như cái ‘lãng đãng’ là câu chuyện, là cảm xúc của tác giả, chứ không phải là nhân vật. Và trong chuyến hành trình lãng đãng này, chúng ta gặp mặt từng nhân vật, từng cuộc đời, về anh dược sư, về ma giáo giáo chủ, về cung đình, về các môn phái…

Đây là về anh dược sư.

Anh nhiễu sự từ đầu tới cuối, phần bắt đầu của cuộc đời anh bạn này có vẻ khá giống nhân vật Vi Tiểu Bảo trong Lộc đỉnh ký, sinh ra trong chốn buôn nguyệt bán hoa, thông thạo những gì thuộc về ‘chuyện bạn trai’, cả hát hò nhiều khi cũng bậy hết sức =)

Điểm phiền phức của chàng là chuyện đâu cũng chõ mũi vào, dường như biết trước đặc tính này, sư phụ chàng cũng chả muốn cho chàng xuất cốc tẹo nào. Ai chà, thế nhưng muốn và làm lại là hai chuyện hoàn toàn khác. Chí ít thì, sư phụ già mất rồi, còn chàng thì trẻ trung phơi phới lòng đầy nhiệt huyết, cấm làm sao nổi!

Trong cả hệ liệt, tôi đối với bộ này lại ưu ái đặc biệt, vì nó đúng chuẩn cổ hủ tàu, anh hùng cứu mỹ nhân gặp nạn, mà tôi vốn cũng nhiễu sự thủ cựu không kém! :))

Thế là toàn thể câu chuyện xoay quanh anh dược sư lang thang mỗi nơi lại chọc mấy nhát, những nơi anh đi qua đâu đâu cũng bốc mùi, người người nhớ tên anh tốt một thì xấu ba. Sóng đôi với anh là nàng vợ hiền, nàng là tấm gương sáng cho hậu thế noi theo mà nhờ đó chúng ta biết tiếng Thành Cát Tư Hãn với câu quote lừng danh ‘Vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu thì cỏ không mọc được đến đấy’. Rồi thì tất cả cũng kết thúc êm đẹp, điều đáng nói duy nhất có lẽ chỉ là khả năng tóm tắt truyện của đứa viết bài quả không thẹn là từng bị giáo viên liệt vào dạng vô phương cải tạo.

Tôi cũng đặc biệt chú ý những ý kiến nhận xét chê bai Vân Khuynh mỹ nhân là õng ẹo không xứng làm sê mê, biết làm sao được, truyện nó phải thế, mà với mình thì H chỉ là để truyện nó thêm sắc màu, đọc chơi cho vui thôi, ai trên ai dưới câu nệ làm gì. Hơn nữa Vân Khuynh cũng chỉ õng ẹo lúc ở bên Tiểu Xuân, thôi thì, chúng nó yêu nhau chúng nó muốn tình tự với nhau thế nào chả được. Mà gọi mỹ nhân là hoàng tử băng giá thì không xứng, mình thì mình cứ thấy nàng phải là nữ hoàng băng giá cơ ~

Thật ra thì nói về tuổi tôi cũng chả rõ lắm, theo như truyện thì anh bạn dược sư mới có mười tám, mà với cái mớ suy nghĩ già dặn kia thì có vẻ như chuyện đời phải từng trải đến đáng sợ! Nhiều khi cũng băn khoăn không biết cuộc sống trong Thần tiên cốc nó là thế lào?

Chấm bài hát cuối truyện, giang hồ giang hồ lãng đãng hành… đôi trẻ nhìn nhau lãng mạng hết biết.

...

Nói về bản dịch: văn mình mình tự biết, ví như một người từng nói, nấu được nồi cơm thì trên sống dưới khê tứ bề nhão nhoét, ở nhà thì má chửi, tới lớp thì được giáo viên thương hại lắc đầu, tự đọc thì biết tự lấy tay che mặt. Ấy thế mà từ hồi lên net tới giờ bị tâng bốc cho cười đến sặc máu, may là thích nghi nhanh chứ nếu không lúc nghe khen về bản dịch đã chết vì trụy tim mất rồi. Internet quả là kỳ diệu =))

Gửi lời xin lỗi chân thành và lòng biết ơn sâu sắc đến bạn Nguyễn Văn Cáo, nạn nhân hót link thường trực của tôi ~