Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Tu la đạo – Giữa sống và chết



Nhận xét của bản thân người dịch http:Link

Lượm lặt trên net: Link

Bản thân đến với câu chuyện này là một sự tình cờ, hoặc tất cả những gì tôi đọc đều tình cờ cả. Lúc đó chưa biết cô nàng tác giả này nổi thế nào, cũng chưa biết tác phẩm này hay ra sao (aka chỉ biết quyển truyện này nằm trong một đống giảm giá 50% =)).

Về những lời bình dành cho tác phẩm, đúng là không có ý kiến gì để thêm vào với các vị cao nhân cả. Đại để, đã khen thì khen tới bến, chung quy lại thì có những ý như sau: văn hay, hành văn mượt mà, tình tiết bất ngờ kịch tính, nhân vật độc đáo… hạy bạn cứ hình dung là thời bây giờ khi mua bất kỳ cuốn sách quyển truyện nào cũng thấy mấy lời khen từ nhiều người khác nhau in ở mặt sau nó đi.

Theo ý kiến riêng của tôi thì nội dung tình tiết đúng là không có gì để phàn nàn, tổng thể câu chuyện cũng xứng với lời khen, vậy đi. Giả như có ai chấm điểm cho nó 9/10, tôi cũng không phản đối. Thế nhưng, chủ đề bài review này nằm ở cái 1/10 còn lại. Điều duy nhất khiến tôi không hài lòng, nhưng trong trường hợp đối với khẩu vị cá nhân chủ quan tuyệt đối thì nó quan trọng nhất, chính là tư tưởng của truyện.

Đây là cái tư tưởng gì?

Mười hai người xông vào giết nhau theo sự sắp xếp của một người – gọi là boss – cuối cùng cả boss và mười một người kia đều chết, người duy nhất còn sống lại cảm thấy thứ tự do có được thật vô nghĩa?!!!

Chính vì vậy, tôi cũng từng lang thang trên net để tìm hiểu về tác phẩm này (không thì lấy đâu ra hai cái link trên đầu kia?). Vì vậy, à, giải thích là ca ngợi những điều tốt đẹp trong nhân cách con người, đức hy sinh quý báu vờ vờ và vờ vờ khi đối mặt với sống chết, rồi là ca ngợi tình yêu đôi lứa, rồi thì vờ vờ và vờ vờ. Nhưng mà tôi thì cố chấp lắm, chuyện nhân vật chết gần sạch vẫn là điều không thể thay đổi.

Ngay khi tôi nói, đây là khẩu vị cá nhân chủ quan tuyệt đối, tức là đã biết chuyện chết chóc này không ảnh hưởng nhiều đối với tư tưởng một số người thời bây giờ. Cũng đúng, đối với tác giả cũng vậy thôi, cô ấy thích sự hy sinh, thích hành hạ nhân vật bằng những kiểu chết rất man rợ, và văn phong của cô ấy độc đáo. Bởi vì thế giới văn chương cũng phong phú như con người trong xã hội, nên những tư tưởng như vậy cũng chỉ có thể coi như một mảng màu riêng biệt, đời có sáng thì phải có tối, chẳng ai suốt ngày ôm cái cục màu hồng mỉm cười hạnh phúc.

Thế nhưng, sống và chết, với tôi chúng lại là những khái niệm rất to lớn. Tôi không ủng hộ cách suy nghĩ hy sinh hay xả thân vì lý tưởng, cũng không ủng hộ cái kiểu trung thần chết vì nghĩa của thời phong kiến, càng không ủng hộ cái tư tưởng chết sớm của giới trẻ. Một mạng người là một mạng người.

Lúc nhỏ, tôi từng rất thích “Tiếng gọi nơi hoang dã”, vì màu sắc chủ đạo của nó là ‘đấu tranh sinh tồn’, hơn nữa, cuối truyện có thêm phần phụ là ‘Khát vọng sống’. Đó là cuốn sách đầu tiên mà tôi trân trọng. Nhắc đến khát vọng sống, lại nhớ đến mấy khi xem những chương trình không nhớ tên, thấy có người bị gấu đánh, sau lại tự mình đắp lại miếng thịt tróc ra trên đùi (đã lộ cả xương), tự lấy áo buộc lại, lại cắn răng lết xuống núi cầu cứu; lại có những người bị cá mập dí theo mà vẫn cố bơi vào bờ để sống sót. Như vậy không đáng trân trọng sao?

Thế nhưng một cô gái trẻ bây giờ, lại có thể xây dựng một cốt truyện với cái kết thúc chết sạch sẽ. Với tôi điều đó rất phản cảm.

À, chuyện cô ấy kiêu ngạo, khỏi coi nhận xét cũng biết. Này nói riêng thôi ^^, chỉ xem cái chi tiết lấy bút danh là tên nhân vật boss chính trong truyện cũng đủ hiểu rồi, hơn nữa boss của các bạn ấy là thiên tài khó kiếm nha, tất cả các chiêu đều giỏi hơn đệ tử cả chục lần nha, võ công chỉ học có mấy năm mà đánh bại cả lão tiền bối nào nào đó nha, hội họa cũng chỉ học mấy năm mà lên đứng đầu nha. Thiên tài đó nha, tội ghê, thiên tài vậy mà người thân lại chết hết, số phận bi thảm quá đi à! Còn bi thảm hơn ở chỗ đánh gãy cột sống cắt họng phế tay chân võ công của người yêu nha, bi thảm ghê vậy đó ~

Với người đọc như tôi, bi thảm hơn nữa là tư tưởng người trẻ tuổi bây giờ, viết ra cái gì cũng hoàn mỹ quá! Mười ba nhân vật đều là những mỹ nhân tuyệt thế, rồi chết cái oạch! Thiệt chả biết chân chọng cái đẹp gì cả…

Sống, là một khát vọng rất cao quý, không ai có quyền chê bai anh hèn hạ, chỉ vì anh muốn sống! Khát vọng sống, đó là khát vọng rất nguyên thủy của con người, vì vậy, xin đừng chối bỏ nó…

3 nhận xét:

  1. Mình rất tán đồng nhận xét của bạn, sống là quý, và cố gắng để sống là cực cực quý!

    Trả lờiXóa
  2. bạn nói hay lắm!

    Trả lờiXóa