Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Lãng đãng giang hồ chi dược sư – Chàng lang băm nhiễu sự!



Khi nhìn vào tựa đề, có nhiều người cũng đọc nó là ‘Dược sư lang thang giang hồ’, mà theo sở thích cá nhân, tôi cứ giữ nguyên trong đầu mình cái tên ‘Lãng đãng giang hồ’. Cảm giác khi thấy câu chuyện này, tựa như cái ‘lãng đãng’ là câu chuyện, là cảm xúc của tác giả, chứ không phải là nhân vật. Và trong chuyến hành trình lãng đãng này, chúng ta gặp mặt từng nhân vật, từng cuộc đời, về anh dược sư, về ma giáo giáo chủ, về cung đình, về các môn phái…

Đây là về anh dược sư.

Anh nhiễu sự từ đầu tới cuối, phần bắt đầu của cuộc đời anh bạn này có vẻ khá giống nhân vật Vi Tiểu Bảo trong Lộc đỉnh ký, sinh ra trong chốn buôn nguyệt bán hoa, thông thạo những gì thuộc về ‘chuyện bạn trai’, cả hát hò nhiều khi cũng bậy hết sức =)

Điểm phiền phức của chàng là chuyện đâu cũng chõ mũi vào, dường như biết trước đặc tính này, sư phụ chàng cũng chả muốn cho chàng xuất cốc tẹo nào. Ai chà, thế nhưng muốn và làm lại là hai chuyện hoàn toàn khác. Chí ít thì, sư phụ già mất rồi, còn chàng thì trẻ trung phơi phới lòng đầy nhiệt huyết, cấm làm sao nổi!

Trong cả hệ liệt, tôi đối với bộ này lại ưu ái đặc biệt, vì nó đúng chuẩn cổ hủ tàu, anh hùng cứu mỹ nhân gặp nạn, mà tôi vốn cũng nhiễu sự thủ cựu không kém! :))

Thế là toàn thể câu chuyện xoay quanh anh dược sư lang thang mỗi nơi lại chọc mấy nhát, những nơi anh đi qua đâu đâu cũng bốc mùi, người người nhớ tên anh tốt một thì xấu ba. Sóng đôi với anh là nàng vợ hiền, nàng là tấm gương sáng cho hậu thế noi theo mà nhờ đó chúng ta biết tiếng Thành Cát Tư Hãn với câu quote lừng danh ‘Vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu thì cỏ không mọc được đến đấy’. Rồi thì tất cả cũng kết thúc êm đẹp, điều đáng nói duy nhất có lẽ chỉ là khả năng tóm tắt truyện của đứa viết bài quả không thẹn là từng bị giáo viên liệt vào dạng vô phương cải tạo.

Tôi cũng đặc biệt chú ý những ý kiến nhận xét chê bai Vân Khuynh mỹ nhân là õng ẹo không xứng làm sê mê, biết làm sao được, truyện nó phải thế, mà với mình thì H chỉ là để truyện nó thêm sắc màu, đọc chơi cho vui thôi, ai trên ai dưới câu nệ làm gì. Hơn nữa Vân Khuynh cũng chỉ õng ẹo lúc ở bên Tiểu Xuân, thôi thì, chúng nó yêu nhau chúng nó muốn tình tự với nhau thế nào chả được. Mà gọi mỹ nhân là hoàng tử băng giá thì không xứng, mình thì mình cứ thấy nàng phải là nữ hoàng băng giá cơ ~

Thật ra thì nói về tuổi tôi cũng chả rõ lắm, theo như truyện thì anh bạn dược sư mới có mười tám, mà với cái mớ suy nghĩ già dặn kia thì có vẻ như chuyện đời phải từng trải đến đáng sợ! Nhiều khi cũng băn khoăn không biết cuộc sống trong Thần tiên cốc nó là thế lào?

Chấm bài hát cuối truyện, giang hồ giang hồ lãng đãng hành… đôi trẻ nhìn nhau lãng mạng hết biết.

...

Nói về bản dịch: văn mình mình tự biết, ví như một người từng nói, nấu được nồi cơm thì trên sống dưới khê tứ bề nhão nhoét, ở nhà thì má chửi, tới lớp thì được giáo viên thương hại lắc đầu, tự đọc thì biết tự lấy tay che mặt. Ấy thế mà từ hồi lên net tới giờ bị tâng bốc cho cười đến sặc máu, may là thích nghi nhanh chứ nếu không lúc nghe khen về bản dịch đã chết vì trụy tim mất rồi. Internet quả là kỳ diệu =))

Gửi lời xin lỗi chân thành và lòng biết ơn sâu sắc đến bạn Nguyễn Văn Cáo, nạn nhân hót link thường trực của tôi ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét